Nội dung: Ngày nay, con gái tôi chơi game. Tôi không thể nào không biết, game là một thứ rất hấp dẫn, nhưng tôi chưa thể nào không lo lắng về con gái tôi. Con gái tôi, tên là Lily, rất thích chơi game. Tâm lý của tôi là không muốn cô ấy mất thời gian chơi game, nhưng tôi cũng biết rằng không thể nào bắt cô ấy không chơi.
Lily chơi game rất kỹ, cô ấy có thể chơi game tốt hơn hầu hết mọi người tôi biết. Tôi thường xem cô ấy chơi game, và cô ấy chơi game thật tuyệt vời. Lily chơi game không chỉ là một cách giải trí, mà còn là cô ấy và tôi chia sẻ ý thức, kết nối cảm xúc nhau.
Tuy nhiên, tôi cũng lo lắng rằng Lily chơi game quá nhiều. Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ mất nhiều thời gian, hoặc bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng tôi cũng biết rằng, nếu tôi không thể nào kiểm soát được cô ấy, thì tôi nên tìm cách để hỗ trợ cô ấy.
Tưởng ra, tôi quyết định mua cho Lily một chiếc game console. Tôi nghĩ rằng, nếu cô ấy có một cái game console, cô ấy sẽ không cần phải phụ thuộc vào máy tính hoặc điện thoại để chơi game. Lý tưởng là, cô ấy sẽ có thể chơi game ở nhà, hoặc trên đường đi.
Lily rất vui khi nhận được cái game console mới của tôi. Cô ấy đã khơi khích thử nó ngay lập tức. Tôi xem cô ấy vui vẻ chơi game, và tôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng về Lily. Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ mất nhiều thời gian chơi game, hoặc bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng tôi cũng biết rằng, nếu tôi không thể nào kiểm soát được cô ấy, thì tôi nên tìm cách để hỗ trợ cô ấy.
Vì vậy, tôi quyết định đưa Lily tham gia vào một cái game club. Tôi nghĩ rằng, nếu cô ấy có thể chơi game với những người khác, cô ấy sẽ không còn mắc kẹt với game console. Lý tưởng là, cô ấy sẽ có thể kết nối với những người khác, và chia sẻ ý thức với họ.
Lily rất vui khi được đưa vào game club. Cô ấy đã gặp gỡ và chơi game với nhiều người khác. Tôi xem cô ấy vui vẻ, và tôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng về Lily. Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ mất nhiều thời gian chơi game, hoặc bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng tôi cũng biết rằng, nếu tôi không thể nào kiểm soát được cô ấy, thì tôi nên tìm cách để hỗ trợ cô ấy.
Vì vậy, tôi quyết định đưa Lily tham gia vào một cái thể loại khác. Tôi nghĩ rằng, nếu cô ấy có thể tham gia vào một cái thể loại khác, cô ấy sẽ không còn mắc kẹt với game console. Lý tưởng là, cô ấy sẽ có thể kết nối với những người khác, và chia sẻ ý thức với họ.
Lily rất vui khi được đưa vào thể loại mới. Cô ấy đã tham gia vào các hoạt động và chơi game với nhiều người khác. Tôi xem cô ấy vui vẻ, và tôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Ngay cả khi Lily vẫn chưa hoàn toàn từ game console rời bỏ, nhưng tôi biết rằng cô ấy đã không còn mắc kẹt với nó nữa. Cô ấy đã học cách chia sẻ ý thức với những người khác, và tầm nhìn của cô ấy đã rộng ra hơn bao giờ hết.
Tâm lý của tôi là không muốn Lily mất nhiều thời gian chơi game, nhưng tôi cũng biết rằng không thể nào bắt cô ấy không chơi. Vì vậy, tôi quyết định để cho Lily tự mình quyết định xem cô ấy muốn chơi game hay không. Tầm nhìn của tôi về con gái tôi đã rộng ra hơn bao giờ hết, và tôi biết rằng Lily sẽ luôn luôn là một người tốt đẹp trong đời tôi.